Lâm Thâm thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện cổ áo mình đã ướt sũng, không ít mảnh vụn của pho tượng đã theo cổ áo rơi vào trong, một số khác vì mồ hôi mà dính trên da, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Từ phòng triển lãm số 4 bước ra, hắn liếc nhìn đồng hồ rồi quay đầu nhìn vào trong.
Cái kén tạo thành từ xúc tu vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là ẩn mình trong góc tối không có ánh sáng, từ bên ngoài nhìn không rõ lắm.
Cuộc trò chuyện dằng dặc giữa Chu Tuyền và Đặng Trì dường như cũng vừa kết thúc, hoặc có lẽ vì nghe thấy tiếng chuông của chiếc đồng hồ nghệ thuật nên đành phải dừng lại.




